Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Tôi thôi xúc động rồi.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Bình thản và mệt mỏi. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
18 tuổi là được tự do. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Khoảng cách vô hình. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.