Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Tôi lẳng lặng ra về.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Bây giờ là 12h26 đêm.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Chúng tôi mò mãi không thấy.