Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Bố bảo: Đáng xem thật. Và một số lí do khác…
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Sao lại xé sách hở con.
Hoặc tôi chuyển lớp. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.