Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Hồn nhiên đến đáng sợ. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Nhưng nó không còn ở đó. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.