Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Những cái tát của cát. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Rồi lao đầu vào sáng tác. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Chả phải thở than gì.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Tiếc là tôi không phải quí khách.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.