- Tôi tưởng ông ấy hơi cụt hứng vì ông ta từ xa lại cốt ý là để "xài" tôi cho hả. Nhất là những bộ đồ giá đó. Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con.
Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Sự tôn trọng, sùng bái của chồng, làm cho vợ sung sướng. Và tôi thấy rõ ràng những hội đó là cái "nghiện" của ông, là lẽ sống của đời ông.
Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Nhà kỹ nghệ nói: - Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm. Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó.
Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy. Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.
Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Vì biết rằng quá đúng như vậy: ông Tolstoi chết vì bà đầu độc đời ông bằng những lời đay nghiến cay chua không ngớt, những cuộc xung khắc bất tận.
Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc. Phương pháp của ông ra sao? Ông có bao giờ nói với người láng giềng của ông rằng họ lầm không? Không, kẻ khác kia chứ ông thì tuyệt nhiên không, ông không vụng dại như vậy. ý nghĩa của những cử chỉ nhỏ nhặt đó sâu xa tới như vậy.
Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa.
Vậy mà biết bao người không chịu làm theo như vậy! Người ta tưởng rằng làm cho kẻ khác nổi giận lên là sự quan trọng của người ta tăng lên. Họ thi nhau ca tụng máy của họ. Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin bạn thực hành liền.
Chính bà cũng biết vậy nữa. Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc. Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình.
Dù sao đi nữa thì cũng có một điều chắc chắn là ta đã cho vì ta muốn thỏa mãn một thị dục - Trong cuốn "Nghệ thuật dẫn dụ hành động của loài người". Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết.