Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Rút kinh nghiệm nhé con. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Đó là một niềm an ủi. Bố xuống đường đi bộ về trước. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Hai khoang thiện, ác. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. 18 tuổi là được tự do. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…